Tôi yêu anh vô cùng mà tại sao anh lại làm như vậy với tôi, anh bỏ tôi với lý do gia đình anh phản đối và anh không muốn sau này tôi khổ
Khi nhận tin nhắn chia tay của anh, chân tay tôi run rẩy, tôi khóc oà trong buồn bã và thất vọng. Tôi yêu anh nhiều lắm dường như tôi không thể sống trên cuộc đời này. Tôi hận anh cả cuộc đời này vì anh cho tôi tình yêu, hi vọng rồi anh lại lấy nó đi. Đọc những dòng chữ chia tay trái tim tôi thật đau đớn, bao nhiêu hi vọng dự định tương lai với anh hoàn toàn sụp đổ.Những ngày đầu quen nhau anh đã cố chiếm lấy tình cảm của tôi đến khi tôi dâng chọn nó cho anh thì anh lại bỏ rơi nó. Tôi đau khổ nhường nào anh có biết không! Khi anh nói lời chia tay tôi đã không thể nói được lời nào với anh vì tôi quá đau khổ. Tôi yêu anh nhiều lắm nhưng lòng tự trọng của người con gái đã không cho tôi nói ra lời níu giữ anh vì tôi đã níu giữ một lần. Tôi là người con gái có lòng tự trọng cao tôi đã giữ lấy lòng tự trọng của mình mà đồng ý chia tay anh. Tôi không biết sau này tôi có hối hận vì sự lựa chọn đó không nhưng tôi đã làm như vậy. Anh nói với tôi vì tôi là con một công an nên mẹ anh nhất quyết phản đối. Tôi chưa từng gặp mẹ anh lần nào, tôi không biết trước kia gia đình anh có mối thù hằn gì với công an nhưng tôi không thể tin vào lý dó đó cho dù anh nói với tôi rất nhiều đó là sự thật. Anh không muốn tôi yêu anh mà sau này tôi phải khổ vì cả gia đình anh phản đối. Nếu tôi có thể nghĩ thực sự vì lý do đó mà anh chia tay thì tôi đã không bao giờ chấp nhận, tôi sẽ không bao giờ đồng ý chia tay dễ dàng như vậy. Tôi yêu anh rất nhiều, anh là người duy nhất tôi muốn lấy làm chồng, anh thực sự là một nửa còn thiếu của tôi. Có lẽ sẽ không bao giờ tôi tìm được một nửa như vậy nữa. Nhưng vì tôi đã nghĩ sự thật là lý do khác, tôi là người con gái không thích cố bám lấy người không còn muốn ở bên tôi nữa nên tôi đã đồng ý chia tay anh.
Đã được hai tháng rồi từ ngày anh nói lời chia tay, ngày nào tôi cũng nhớ tới anh. Chiều nào đi làm tôi cũng khóc từ nhà tới chỗ làm tôi tự hỏi tại sao ông trời lại đày đoạ tôi như vậy tôi đã làm gì sai trái. Tôi không thể nào quên được hình ảnh của anh, nhìn mỗi đồ vật, mỗi kỉ niệm tôi lại nhớ anh vô cùng cho dù nó có xen lẫn sự hận đối với anh. Nhiều lúc tôi đã muốn cầm điện thoại lên gọi cho anh nói với anh rằng tôi nhớ anh và không thể nào sống thiếu anh, xin anh đừng làm như vậy với tôi, tôi không thể nào chịu được nữa... nhưng tôi đã không thể nào làm được điều đó.
Tôi đã ước giá như có một viên thuốc uống vào tôi có thể quên anh, giá như tôi không còn sống trên cõi đời này nữa để tôi không còn nhớ tới anh nhớ tới những kỉ niệm làm tim tôi rỉ máu. Giá như tôi chưa từng gặp anh thì tôi sẽ không phải như thế này. Tôi đã vứt bỏ những đồ anh tặng nhưng tôi không thể vứt bỏ được hình ảnh anh ra khỏi tâm trí. Tôi xoá hết nhưng tấm ảnh của anh trong điện thoại nhưng tôi lại nhìn thấy anh trên facbook của bạn bè, trái tim tôi lại đau nhói. Tôi đã nghĩ sẽ hủy kết bạn với tất cả những người bạn có liên quan tới anh để tôi không còn nhìn thấy hình ảnh của anh để tôi có thể quên đi sự đau khổ này. Khi còn yêu nhau anh cũng hay đọc báo 24h như tôi vì khi chia tay anh tôi đã không thể nói ra những lời này. Nếu anh có đọc được những lời này, nếu sau này tôi hối hận về quyết định của mình thì tôi còn có chút an ủi lòng vì đã nói ra đươc những lời này với anh. Dù sao cũng cảm ơn anh vì đã cho tôi biết mùi vị của tình yêu lúc nồng nàn hạnh phúc. Cám ơn các bạn đã lắng nghe tôi, mong rằng các bạn sẽ không phải trải qua sự đau khổ này như tôi.
Anh đi nhé!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét